Hạnh phúc tôi tìm kiếm phải đánh đổi sao?

 Khi tôi tìm lại được cảm xúc bị bỏ quên thì lại cướp mất đi những người thân cùng tôi vui buồn trong cuộc sống.

 Hành trang vào đại học của tôi không có những kỉ niệm về gia đình để mang theo, để nhớ như bạn bè chung xóm trọ. Thứ duy nhất tôi có là tình bạn-những đứa theo chân tôi từ hồi cấp ba, luôn lắng nghe, chia sẻ và gỡ rối cho tôi mỗi khi tôi cần.

Phải chăng vì tôi yêu thêm lần nữa? Vì tôi luôn khát khao tự mình tìm lại được gia đình cho chính tôi-thứ mà ba mẹ không mang đến cho tôi được bao năm qua hay sao? Tôi làm vậy là sai hay sao chứ?

Tôi thừa nhận tôi không giữ lời..ngày trước tôi từng nói là sẽ đợi "ôn thần" quay về, tôi sẽ tha thứ khi thực sự con người đó sinh ra dành cho tôi, hoặc là tôi không yêu thêm một ai- không cho họ cái quyền làm tôi tổn thương lần nữa.

Nhưng cuộc sống mà, làm sao tôi biết trước được chính mình sẽ trôi dạt về đâu chứ? Lời nói đó tôi đã cố thực hiện nó...tôi luôn cho nhiều đứa con trai hy vọng rồi dập tắt nó vì sự vô tâm, lạnh lùng, vì tôi muốn con trai trên đời này đều phải trải qua cái cảm giác mà họ đã làm với tất cả những đứa con gái như tôi, và vì tôi không muốn làm mất niềm tin bạn bè đặt vào mình.

Sao tôi lại chỉ có được một thứ mà không phải là hai?  (Ảnh minh họa)

Ngày định mệnh đó tôi không nghĩ lại đến. Tôi cũng nghĩ rằng anh như bao người khác thôi, sẽ cho anh hy vọng và tôi sẽ bỏ lại sau lưng mà đi như bao lần đã làm vậy. Có đôi khi, con người ta không phải muốn là được, ấn tượng để lại sau lần gặp đầu tiên đối với tôi về anh cũng không tệ, một người ga lăng, biết mở đầu câu chuyện, xử lí tình huống rất tốt. Và hình như bạn bè bắt đầu xa tôi từ ngày đó!

Anh là đồ đáng ghét, nói chuyện không hề nhường nhịn tôi câu nào như "ôn thần" ngày trước ấy, nhưng đôi lúc cũng quan tâm người khác ra trò lắm. Tôi bắt đầu cảm thấy sợ sự nhầm lẫn, sợ tôi sẽ biến anh thành người thay thế... sợ rằng sẽ yêu thêm lần nữa. Tôi luôn tự đính chính với bản thân anh không phải là "ôn thần".

Anh rất nhiệt tình khiến tôi bắt đầu thấy thú vị về con người này và trò chơi bắt đầu. Tiếp xúc nhiều hơn tôi nhận ra rằng sự tồn tại của anh không phải người thay thế. Anh làm tôi chợt nhận ra cảm xúc bỏ quên đó bỗng trở về. Tim bắt đầu loạn nhịp khi có ai đó với lấy tay tôi. Những cuộc hẹn nhiều hơn, gặp nhau nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn, bỗng dưng.... sao lại thấy nhớ người dưng?

Cứ như vậy đến một ngày nhận ra rằng tôi cho anh hy vọng và cho cả chính tôi. Tôi không thể dập tắt nó được vì làm vậy tôi cũng sẽ tổn thương. Anh cho tôi niềm tin, cho tôi cảm giác bình yên, nhưng cũng là cảm giác lo lắng.

Quá khứ về anh tôi không được biết, bạn bè tôi nói về anh một cách khác còn anh lại cho tôi câu trả lời bằng một câu chuyện khác hoàn toàn. Những nghi ngờ, tìm kiếm sự thật bắt đầu lên ngôi. Tôi vẫn tin nhưng không tuyệt đối như ngày trước, tôi tìm đến bạn bè- những đứa tôi coi là anh, chị trong nhà, là mẹ vỗ về tôi mỗi khi tôi khóc, là ba- nắm lấy tay tôi đứng lên sau mỗi lần vấp ngã... Giờ lại quay lưng với tôi!

Tôi thường nói những tổn thương, mất mát tưởng chừng như không gì có thể bù đắp được sẽ trở nên nhẹ nhàng như cần phải có... vì ngày đó bạn bè luôn bên cạnh tôi, những đứa thế chỗ cho vị trí gia đình, luôn đồng hành cùng tôi, còn giờ đây lại bỏ tôi một mình sau lưng mà tự đối mặt với cuộc sống!

Phải chăng ngày trước khi tôi vấp ngã vì một đứa con trai không đáng đã làm phiền bạn tôi nhiều đến vậy hay sao, khi tôi tìm lại được cảm xúc bỏ quên thì lại đối xử như vậy với tôi thế này chứ? Sao tôi lại chỉ có được một thứ mà không phải là hai? Khi tôi tìm được một người thay thế ba mẹ giúp tôi thực hiện được ước mơ có một gia đình, thì lại cướp mất đi những người cùng tôi vui buồn trong những năm qua? Nếu vậy thì hạnh phúc thực sự tôi đã tìm thấy hay chưa?!

Theo Hieu Tran (Danviet.vn)
Mọi chi tiết hợp tác xin liên hệ Email: info@kinghelp.net - Mobile: 0909 921 321
Thiết kế bởi King Help