Gửi anh! Ông tiền bối khó ưa.

Anh cùng là cung xữ nữ như em. Cái con người ngang ngạnh, cứng đầu, và luôn đề cao cái tôi của mình. Nhưng dù anh có ngang ngạnh hay cứng đầu đến đâu, thì anh cũng không thể thắng em được.

Cái mớ hỗn độn này từ đâu mà ra đây. Quỷ quái thế nào, hôm nay em chả tập trung nổi để học bài. Ngồi suy nghĩ lung tung chợt em nghĩ đến anh- ông tiền bối khó ưa.

Bây giờ, anh đang làm ở đâu vậy? Cái xác có to hơn hồi còn đi học chút mô không? Tự nhiên thấy nhớ cái dáng người ốm ròm, dơ xương, như cây sào của anh quá. Đừng có nghe em nhớ rồi ngồi tưởng bở rằng em thích anh nhá. Không bao giờ có chuyện đó đâu, tiền bối ạ. Biết sao tự dưng nhớ tới anh không. Hôm bữa học ngữ pháp, có câu “ 君がいてくれたら、どんなに幸せだろう”(có em ở bên dù thế nào cũng hạnh phúc), tự nhiên thấy quen quen, rồi em nhớ ra anh đã từng gởi cho em. Bữa đó còn nói anh thử cấu trúc mới. Em chắc là anh đã lục lại sách để tìm ra rồi gởi cho em. Chứ hồi đó anh năm bốn rồi, mà câu ni năm ba em đã học rồi. Không lẽ khóa anh học chậm hơn tụi em. Ôi cái thời trẻ trâu. Em nhớ hồi đó anh như một thằng khờ. Vừa đi thực tập, vừa đi học bằng, tối lại thì ngồi thức mày mò làm nhà giấy. Cái thời mà em nhờ chi anh đều giúp, dù nhiều khi muốn điên lên vì những việc em nhờ. Em thời đó cũng khốn nạn thiệt chứ nhỉ. À mà cái nhà anh thức hôm thức khuya làm tặng sinh nhật em ấy, em vẫn còn giữ đây, tiếc là bị hư một góc nhỏ rồi. Em chưa gặp ai nhiệt tình như anh (hay tại anh mê em quá, haha), nữa đêm, đã hơn 10 giờ tối, chạy mười mấy cây số chỉ để tặng quà cho em. Anh là một thằng khùng duy nhất còn sót lại. Còn nhớ cái hôm em mượn anh quyển sách hay từ điển gì đó không? Em học xong cũng 8 giờ tối, nhờ anh đưa sách tới, anh đưa tới rồi hỏi bạn em đâu, em nói nó về trước rồi. Anh đòi đưa em về cho bằng được, trong  khi em đi xe máy. Anh còn nói đã không gặp thì thôi, gặp thì phải đưa em về anh mới yên tâm. Anh lại phải chạy mười mấy cây số theo em. Nghĩ lại mới thấy trên thế giới này chắc cái dạng khùng khùng như anh là sinh vật quý hiếm quá. Em nghĩ anh thích em từ lâu mà không dám nói. Bởi anh xấu trai quá mà, giỡn chứ cũng có duyên tại có hai má lúm đồng tiền ý. Mà cái duyên của anh cũng khó nhìn thấy lắm nha, tại ốm quá hai cái má tóp lại có thấy gì đâu, chỉ khi nào cười hết cỡ chúng mới chịu xuất hiện. Nhưng mà em lại tham lam hơn, chừng đó thôi chưa đủ để  em có thể thích anh đâu.

Anh cùng là cung xữ nữ như em. Cái con người ngang ngạnh, cứng đầu, và luôn đề cao cái tôi của mình. Nhưng dù anh có ngang ngạnh hay cứng đầu đến đâu, thì anh cũng không thể thắng em được. Em luôn trong tư thế ngẩng cao đầu, và đôi lúc vì thế mà chẳng bao giờ chịu sai. Anh luôn là người phải nhúng nhường chịu đựng. Ai biểu anh thích em làm chi. Nói thật nha, thì hồi đó em cũng từng nghĩ, hay là thích quách anh cho xong, chứ cái người hâm hâm như anh bây giờ kiếm cũng khó lắm, hàng hiếm mà không quý ấy, haha. Nhưng nghĩ lui nghĩ tới em vẫn không thể thích anh được. Tại cái miệng của anh ấy, suốt ngày chí chóe với em thôi, chả bao giờ nịn ngọt một câu cả. Với cả em nghĩ em còn trẻ, mắc gì không đợi ra trường kiếm một người cho tử tế, chứ thích anh rồi sau này biết anh ra trường anh có còn thích em nhiều như thế không. Em quý anh, thật đấy. Nhưng cái loại tình cảm đó nó không phải là tình yêu, nếu nó là tình yêu thì em đã chẳng suy nghĩ mấy cái vớ vẩn ấy. Thế rồi em quyết định dứt khoác, cho anh đi kiếm người khác đơc mất thời gian cho cái thứ tình cảm mãi mãi không tiến triển được với em. Tội cho anh quá cơ, thế là anh yêu đơn phương hai người ấy rồi ấy nhỉ. Từ lúc lọt lòng đến lúc quen em đấy phổng? Tội, hơn hai mươi mấy cái xuân xanh vẫn chưa một mảnh tình vắc vai. Có nhớ cái hôm em bảo đi hẹn hò đó không, em nghẹo anh đấy, em đi thi thôi, nhưng cũng vì muốn anh dứt khoác từ bỏ mà em đã nói dối. Từ lúc đó anh có vẻ khó chịu với em, rồi anh nói nặng nói nhẹ, em cũng không chiu thua, đụng tới cái lòng tự trọng của em thì anh biết rồi đó.

Hai đứa cãi nhau, chửi nhau chí chóe. Rồi em thấy ghét anh kinh khủng, em chặn face, xóa số. Chấm dứt một mối quan hệ.

Tưởng đâu thế là hết. Ai ngờ anh lại làm em thấy tội lỗi. Anh hỏi thăm em qua bạn bè em. Chúng nó cứ hỏi em và anh có hiểu lầm gì. Có cái hiểu lầm nào không nhỉ. Hay là tại cái tôi của hai đứa quá lớn. Em đã định liên lạc với anh, nhưng anh biết không, em không thể hạ mình trước anh được. Nhục lắm. Em chảnh như nào anh biết rồi đấy, bây giờ mà lại đi liên lạc trước với anh, em không quen. Thế nên em ngồi lọ mọ, gõ hì hà hì hục lên đây. Nếu anh có đọc được thì hãy nhớ rằng em vẫn coi anh là ông tiền bối khó ưa. Mãi mãi là tiền bối đáng yêu trong lòng em.

                                                                      返事を待ってるよ!!!

Mọi chi tiết hợp tác xin liên hệ Email: info@kinghelp.net - Mobile: 0909 921 321
Thiết kế bởi King Help