Vậy mà cuối cùng tôi lại trở thành kẻ bại trận, tẽn tò nghe cô ta “vạch tội” mình.
Cưới được hơn 3 tháng thì tôi có bầu nên từ đó tôi gần như bỏ bẵng việc chăm sóc chồng vì hết lăn lóc ốm nghén lại lo chăm sóc thai nhi rồi chuẩn bị đủ thứ không tên để cho con gái chào đời.
Mọi chuyện ăn mặc, quần áo, đầu tóc tôi đều để anh tự lo liệu. Thậm chí đến cả việc anh đi công tác 3 ngày mà sang ngày thứ 4 chưa về, chỉ điện thoại nói với tôi anh đang bận việc là tôi cũng gật đầu, không cần hỏi thêm rằng anh đang ở đâu, bao giờ về.
Công việc ở siêu thị bận bịu và việc chăm con chiếm gần hết thời gian của tôi. Ngay cả bản thân tôi cũng “buông”, đi làm thì mặc đồng phục của siêu thị, về nhà thì mấy bộ đồ ở nhà nhàu nhĩ, bạc phếch vì giặt máy giặt nhiều lần. Đầu tóc thì để cho tiện nên lúc nào tôi cũng buộc túm ngược lên.
Em gái chồng thỉnh thoảng có góp ý với tôi rằng chị chú ý chăm chút cho bản thân một tý “đàn bà yêu bằng tai, đàn ông yêu bằng mắt”, nhưng tôi chỉ cười xòa gạt đi rằng phụ nữ chỉ cần “nuôi con khỏe, dạy con ngoan” là được.
Ngay cả chuyện vợ chồng trẻ thế nhưng quan hệ thưa thớt, có khi nửa tháng chẳng gần nhau một lần nhưng tôi cũng chẳng thiết tha hay nhắc nhở gì chồng. Có lần anh choàng tay ôm lấy tôi, tôi còn gạt anh ra vì muốn ngủ do ngày hôm sau tôi phải làm ca sớm.
Thế rồi cô em gái chồng phát hiện anh có bồ khi anh và cô ta cùng nhau đi nghỉ tại một khu du lịch, nơi em gái anh đang tham dự lớp tập huấn nghiệp vụ ở đó.
Cô em đã thành “thám tử”, điều tra ra nghề nghiệp, tên tuổi, cả nhà cửa cô bồ của chồng tôi. Cô ta là dược sĩ, làm việc trong một bệnh viện.
Và khi tôi vừa căm tức, vừa hả lòng hả dạ khi cùng chị và em gái của chồng tìm đến tận nhà cô ta, bồ của chồng tôi. Tôi dự định sẽ nói cho cô ta một trận về tội lăng nhăng, cướp chồng người rồi yêu cầu cô ta chấm dứt hoàn toàn với chồng tôi. Vậy mà cuối cùng tôi lại trở thành kẻ bại trận, tẽn tò nghe cô ta “vạch tội” mình.
Cô ta chỉ ra rằng chính tôi đã tạo cho cô ta cơ hội để cặp bồ với chồng tôi. Rằng chẳng thằng đàn ông nào đi làm quần quật rồi trở về nhà nhìn thấy vợ mình trong hình hài của một “con mẹ mướp”.
Rồi dù là chồng nhưng anh ta cũng cần được vợ chăm sóc, được quan tâm chứ không phải có con là bỏ chồng ra rìa. Anh ta có vợ mà đi làm ăn mặc quần áo nhăn nhúm, đi công tác thì va ly hết thiếu đồ nọ lại thiếu món kia, râu tóc vài tháng chả cắt, chả cạo cũng không được vợ nhắc nhở hay ý kiến gì. Rồi chuyện vợ chồng “đầu năm một lần, giữa năm một lần” ... thì chồng không đi cặp bồ mới là lạ.
Tôi ngồi nghe cô ta nói mà “mắt chữ o, mồm chữ a”, cả chị và em gái chồng tôi cũng sững như trời trồng, chẳng ai còn cái vẻ hung hăng như lúc đầu nữa.
Nói một tràng rồi cô ta đứng dậy mời chúng tôi ra khỏi nhà cô ta, kèm theo câu nói “chồng chị không cặp bồ với tôi cũng sẽ đi tìm một người đàn bà khác, nếu như chị không thay đổi mà kéo anh ấy quay về”.
Tôi đi khỏi nhà cô ta mà đau đớn trong lòng. Lỗi là tại tôi?
Theo Quảng An
Tiền Phong