Bàn tay mẹ là bàn tay đầu tiên em nắm, nói đúng ra mẹ nắm tay em vừa lúc lọt lòng. Mẹ mò mẫm từng ngón tay nhỏ xíu, rưng rưng mừng vui vì con mình chào đời mạnh khỏe.
Khi em chập chững những bước đầu tiên, mẹ ở cạnh bên, đưa tay nắm hờ sợ con yêu vấp ngã. Rồi từ từ người dần buông để em chập chững những bước đầu tiên trong đời. Tay mẹ nhăn nheo vì năm tháng, trơ gầy vì vất vả lao động nhưng vẫn là bàn tay đẹp đẽ.
Nắm tay mẹ, em biết hơn hết là cảm giác bình yên vô ngần, chẳng còn hình dung gì đến những nỗi sợ hãi ngoài kia.
Bàn tay ba là bàn tay vững chãi nhất. Tay ba to bè, vuông vức, đầy vết chai, vết xước. Ba chẳng nề hà bất cứ việc gì lớn nhỏ để chăm lo cho gia đình nên bàn tay ấy bất chấp bao nặng nhọc từ ngày nắng đến hôm mưa.
Ngày nhỏ, ba cầm tay em để nắn nót những nét chữ tròn trịa đầu tiên. Tay ba chần chừ cầm roi đe nạt em những khi mắc lỗi. Tay ba dắt em qua đường mỗi khi em đứng bên kia đường phân vân giữa dòng xe cộ. Tay ba nắm chặt dặn dò em tự lập trong những ngày tháng xa nhà.
Tay nội là bàn tay ấm nhất. Nhiều đêm nằm ngủ, em quay qua nắm chặt tay bà và nghe người rề rà kể những chuyện xưa. Giây phút nắm lấy bàn tay lúc người đang yếu, nghe nội thì thào những lời yêu mà rưng rưng. Bàn tay nhăn nheo đồi mồi ấy vẫn thoảng mùi trầu dễ chịu. Em đâu biết rằng cái nắm tay đó là lần cuối…
Cái nắm tay đầu tiên đúng nghĩa của tình yêu là cái nắm tay run rẩy, ngại ngần. Anh giả vờ mượn bàn tay em để xem đồng hồ rồi bất chợt cầm tay khắng khít. Và những lúc giận hờn, người này cố vẫy vùng buông tay, người kia càng cố nắm chặt.
Không phải những người yêu nhau đều thích nắm tay nhau nhưng những người thích nắm tay nhau hẳn là những người yêu nhau lắm. Thật tình, em trân trọng cái nắm tay siết chặt hơn cả cái ôm dịu dàng. Là bàn tay đan khít trong những ngày đông giá. Là cái nắm tay nhẹ nhàng những lúc đi dạo bên bờ biển. Chừng ấy thôi đã thấy yêu thương luôn đủ đầy. Chúng ta cảm nhận được hơi ấm của người kia qua một bàn tay nắm, quen thuộc từng vết chai, từng vết mấp mô và bắt đầu hồ nghi người ta còn thương mình không qua một phút buông lỏng hững hờ.
Mỗi bàn tay ta nắm hẳn có ý nghĩa riêng trong từng khoảnh khắc của cuộc đời. Mỗi ngày, có nhiều đôi tình nhân nắm tay nhau bước lên lễ đường thề nguyền hẹn ước và cũng lắm những đôi vợ chồng kiên quyết buông tay để thành người xa lạ. Suy cho cùng, cái nắm tay không là tất cả nhưng là một phần để đong đếm những cảm xúc yêu đương.
Em nhớ mãi tấm ảnh cưới đen trắng của ba mẹ ngày xưa. Quê nội ở bên sông nên hồi đó đưa dâu trên chiếc đò nhỏ. Tấm ảnh ghi lại khoảnh khắc ba đưa tay ra đỡ tay mẹ bước xuống bờ, ánh nhìn ba hướng về đôi chân mẹ vì sợ mẹ vấp, phía sau sông nước êm đềm. Thời gian như trôi rất khẽ trong phút giây rất đỗi bình thường ấy. Hạnh phúc đôi khi bắt đầu bằng một cái nắm tay như vậy.
Có lần, bắt gặp sự hờ hững trước một bàn tay chới với cầu cứu giữa ngược xuôi người qua lại. Người ta cũng dần dò xét có nên chìa tay ra trước cuộc đời lắm nhiễu nhương giăng mắc dối trá này. Có chi buồn hơn bằng việc ta buộc phải phân vân chần chừ khi chìa tay ra với người khác.
Một bàn tay đẹp là một bàn tay không ngần ngại nắm lấy một bàn tay khác lúc họ đang cần những cái siết chặt thay vì lời nói suông vô nghĩa. Dù đó là bàn tay người lạ, bàn tay lem luốc của bác sửa xe, bàn tay chẳng mấy sạch sẽ của cô lao công, bàn tay gầy yếu của em bé bị bệnh. Nắng mưa cuộc đời lúc ấy chẳng là gì nữa đâu…
Thế nên, hãy thấy vui khi ta không đếm xuể những bàn tay đã nắm, bởi nghĩa là xung quanh này vẫn còn lắm yêu thương, rất thường.
Diệu Ái