Thanh xinh đẹp nhưng con nhà nghèo, bố mẹ làm ruộng ở Thanh Hóa trong khi người đàn ông kia là con gia đình có quyền thế, thuộc hàng danh gia vọng tộc ở Hà Nội. Nhưng họ vẫn say nhau như điếu đổ. Tuy nhiên, gần đây, qua bạn bè, tôi biết Thanh rất tự ái trước sự tẩy chay của bên “nhà trai”. Mối tình đã kéo dài 5 năm, nay cô đã 27 tuổi vẫn không hứa hẹn gì về cuộc hôn nhân. Ở quê, tuổi đó chưa chồng bị coi là ế ẩm, vô phúc. Tôi theo dõi, “bám sát” mối quan hệ của họ xít xao để có hướng “hành động” và biết rõ họ đang giận nhau đến mức cả tháng không liên lạc. Giữa lúc đó, tôi đã lui tới, chủ yếu thuyết phục bố mẹ Thanh. Tháng nào, tôi cũng cố gắng về thăm một lần nên dần dần đã chinh phục được các thành viên trong gia đình. Bố mẹ Thanh ra sức ủng hộ, vun vào cho tôi. Cuối cùng, với rất nhiều cố gắng, Thanh đã “nhả” người tình hơn 5 năm để nhận lời đến với tôi. Chỉ sau một tháng, chúng tôi cưới nhau.
Tôi cảm nhận rõ Thanh không yêu tôi. Sở dĩ cô chấp nhận lấy là để lấp khoảng trống, sự hụt hẫng sau khi cắt đứt với người tình. Cô càng buồn khi ngay sau đó, người yêu cưới vợ. Có lẽ cú sốc này đã dẫn tới việc Thanh quyết định lấy tôi, không lưỡng lự. Với tôi, Thanh không có tình yêu cũng không thành vấn đề, vì tôi đã biết rõ mọi chuyện. Tôi không nặng nề chuyện trái tim cô không rung động mà chỉ cần cô tập trung cho gia đình, giữ đúng phận sự làm vợ và cư xử phải đạo với mọi người bên họ hàng nhà tôi. Thanh đã làm được như vậy. Nói chung, bố mẹ tôi hài lòng về cô.
Cuộc sống của chúng tôi diễn ra phẳng lặng, bình yên. Thanh có vẻ vừa ý do tôi đã hết lòng quan tâm, vun vén cho tổ ấm. Dần dần, tôi thấy cô cũng có tình cảm với tôi thể hiện ở việc chăm sóc từ những chi tiết nhỏ trong cuộc sống hàng ngày. Một điều khiến tôi rất hài lòng là cô biết cư xử, ăn ở với gia đình, họ hàng bên nhà chồng. Rồi Thanh có thai. Nhưng tôi nghe dư luận nói cô và người tình cũ vẫn vụng trộm quan hệ. Với tư cách và trách nhiệm làm vợ, Thanh không có gì khiến tôi chê trách. Nhưng rõ là cô không yêu tôi. Mối tình hơn 5 năm của cô với người cũ là quá lãng mạn, sâu nặng. Việc họ tìm lại nhau để thỏa mãn tình cảm là hoàn toàn có thể xảy ra, nhất là cả hai đều không yêu người mình đang chung sống. Tuy nhiên, mọi người vẫn khuyên tôi cứ bình tĩnh, đợi khi đứa bé ra đời sẽ biết rõ.
Rồi cái ngày tôi hồi hộp chờ đợi để được làm cha cũng đến. Con trai tôi chào đời, bụ bẫm, nặng 3,5kg, là niềm vui của hai bên gia đình. Tôi quan sát kỹ thì thấy nó có một vài chi tiết giống Thanh, mà không có gì giống tôi. Tôi tâm sự với người bạn thân nhất thì họ nói hãy để chờ thêm một thời gian nữa xem sao, chứ trẻ mới sinh thì khó thấy giống cha hay giống mẹ. Nghe các luồng ý kiến, lòng dạ tôi rất hoang mang. Nhưng tôi vẫn chăm sóc Thanh hết trách nhiệm. Tuy nhiên, cô là người rất nhạy cảm nên có lần đã hỏi tôi buồn vì việc gì. Lúc đầu, tôi chỉ nói vì quá bận mà trở nên như vậy. Về sau, do Thanh gặng nhiều lần, tôi buộc phải nói rõ ý nghĩ. Nghe xong, cô lặng người, có vẻ bị cú sốc lớn. Và cô nói thẳng với tôi là nếu không tin nhau thì tốt nhất nên chia tay. Thanh nói quyết liệt, dứt khoát và đầy khẳng định, nhưng tôi vẫn lởn vởn nghi ngờ. Tôi nẩy ý nghĩ, lúc nào thuận tiện sẽ lén đi thực hiện xét nghiệm ADN để rõ mọi chuyện. Không hiểu sao vợ tôi đọc được ý nghĩ này của tôi, đã nói: “Nếu anh còn tiếp tục có ý nghĩ hoặc làm bất cứ việc gì thể hiện sự nghi ngờ, thì em sẽ đơn phương ly hôn, bế con ra khỏi nhà không cần pháp luật có giải quyết hay không?”.
Tôi đã không thể chịu đựng được dư luận. Người ta nói rằng tôi là người “đổ vỏ” cho kẻ khác “ăn ốc”. Tôi rất cay cú, cảm thấy nhục nhã, ê chề. Trong đầu tôi lại nghĩ tới quá khứ đam mê, mãnh liệt của Thanh với người khác và những ngày đầu, cô chẳng có hứng thú chăn gối với tôi. Tôi quyết định bí mật thực hiện việc xét nghiệm ADN đứa bé. Và kết quả thật bất ngờ: Người ta kết luận đó chính là con tôi. Tôi sung sướng tưởng không có gì hơn thế. Nhưng những ngày hạnh phúc không kéo dài. Chỉ mấy ngày sau khi biết rõ kết quả xét nghiệm, một lần đi làm về, tôi đọc được mẩu giấy của Thanh viết lại: “Không thể chấp nhận được hành động của anh. Như đã thỏa thuận, tôi và con ra đi. Mong anh đừng tìm, vô ích. Anh không xứng đáng là cha của con tôi. Vĩnh biệt”. Đọc xong, tôi bàng hoàng, không dám nhìn lại mảnh giấy.
Đang rất buồn phiền và tự trách mình thì Liên đến với tôi. Tôi với cô là chỗ quen biết từ lâu. Cô đơn phương yêu tôi. Còn tôi, chỉ coi cô như em gái. Giờ đây, cô muốn giúp tôi vượt qua cú sốc vì cho rằng Thanh đã ra đi thì không bao giờ tha thứ cho tôi để quay trở lại. Tôi thấy rõ sau nhiều năm, Liên vẫn còn yêu tôi và sẵn sàng tiếp nhận “của thừa” mà không một chút tự ái, mặc cảm. Một vài người bạn khuyên tôi chấp nhận sống với Liên vì không hy vọng Thanh quay lại. Họ nói cô ấy vốn dĩ không có tình yêu với tôi nên đã dễ dàng ra đi như thế. Nhưng thực lòng tôi chỉ yêu Thanh mà không có chút tình cảm gì với Liên (nếu có, tôi đã yêu cô từ trước). Tôi nên thế nào? Có nên đến với Liên không, khi việc chờ Thanh là vô vọng? (Phan Thành Lâm, TP Đà Nẵng)